Tôi đã từng chứng kiến nhiều cửa hàng buôn bán tỏ ra phân biệt đối xử với khách hàng của mình. Nếu vị khách ghé thăm ăn mặc sành điệu, lịch sự thì họ rất đon đả, mời chào nhiệt tình. Nhưng trái lại, với những khách có vẻ ngoài chưa được bắt mắt cho lắm, thậm chí là ăn mặc hơi suồng sã thì thái độ của họ thay đổi đến 180 độ. Lý do vì đâu mà có sự phân biệt như vậy?
Các cụ xưa có câu "nhìn mặt mà bắt hình dong", nên rất nhiều người vin vào cớ đó mà nhìn con người một cách qua loa, phiến diện mà không để ý rằng, cái gì cũng có hai mặt của nó, không có cái gì luôn đúng, và cũng không có cái gì luôn sai cả. Sau khi xem hết clip dưới đây chúng ta sẽ phải suy ngẫm lại cách nhìn nhận của mình.
Trong câu chuyện trên, vị tổng giám đốc đã tỏ ra coi thường đối tác của mình khi nhìn thấy anh sử dụng chiếc ví đã cũ và sờn rách, ông ta cho rằng một người như thế là nghèo hèn, là không đủ khả năng để "ngang hàng" với ông, ông đã từ chối hợp tác dù cô thư ký đã nói rằng vị đối tác này là rất tiềm năng.
Tuy nhiên, khi được biết đối tác của mình là người tài giỏi và có tài sản lớn thì ngay lập tức đổi ý. Đây cũng chính là cái cách nhìn chủ quan mà rất nhiều người đang mắc phải. Qua buổi ký kết, ông mới biết rằng, tuy là chiếc vĩ đã cũ, sờn rách nhiều chỗ nhưng nó đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm và nó đã gắn bó cùng anh từ thời còn nghèo khó, những kỷ niệm đó là vô cùng đáng giá. Nghe đến đây vị tổng giám đốc mới vỡ lẽ, và tôi tin là ông đã nhận ra nhiều điều từ "bài học" của đối tác.
Để nhìn nhận và đánh giá con người không phải chỉ nhìn vẻ bề ngoài, là con người không ai là hoàn hảo, có thể vẻ ngoài của họ hào nhoáng nhưng bên trong tâm hồn lại trống rỗng, một người nhìn hết sức bình thường lại ẩn trong đó những điều phi thường.
Qua đây, ta cũng có thể rút ra được bài học cho việc kinh doanh: bất cứ khách hàng, đối tác dù lớn hay nhỏ, chúng ta đều cần trân trọng, bởi lẽ "một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao".